Giáo xứ Vinh Hương

Ngôi nhà trên ngọn đồi

Thứ ba - 12/07/2011 18:00

Ngôi nhà trên ngọn đồi

- Những ai trông đợi khó khăn và tai hoạ qua đi sẽ là những người vượt lên trên trong cuộc sống.


Long sống cùng với gia đình trong một ngôi làng nhỏ ở phía Nam Châu Á. Cũng giống như những người khác trong làng, gia đình Long sống bằng nghề nông. Dân làng đều xây nhà dưới đồng bằng bên cạnh cánh đồng của họ, chỉ duy nhất nhà của gia đình Long nằm trên đỉnh đồi.

Bởi vì cánh đồng của gia đình Long cũng nằm ở phía dưới đồng bằng như bao người khác, nên mỗi ngày, cha và mẹ anh phải lên xuống ngọn đồi để làm ruộng. Trong mùa gặt, họ phải khiêng thóc lên đồi để đem chứa vào nhà kho. Và bởi vì trường học cũng ở dưới đồng bằng, nên mỗi buổi sáng, Long đi xuống đồi để đến trường và leo lên đồi để về nhà vào mỗi buổi chiều.

Một ngày nọ, Long than phiền với bố về điều này. “Thật không công bằng. Con phải leo lên, leo xuống ngọn đồi mỗi ngày, trong khi các bạn con thì không phải thế. Tại sao chúng ta lại phải sống tận trên đồi như vậy hở bố?”

Bố của Long suy nghĩ chốc lát trước khi trả lời. “Bố cũng không biết tại sao chúng ta lại sống trên đồi. Nhà chúng ta đã ở đây qua rất nhiều thế hệ. Bố rất biết ơn về ngôi nhà nhỏ ở đây của chúng ta. Hãy nghĩ theo cách này vậy: Chúng ta là những người đầu tiên được nhìn thấy mặt trời mọc vào buổi sáng và là những người cuối cùng nhìn thấy
mặt trời lặn vào buổi tối”.

Nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì nhiều đối với Long. “Nhưng chúng ta phải chịu vất vả hơn những người khác. Con phải đi bộ nhiều hơn các bạn khác. Điều đó không công bằng!”

“Ồ, nhưng chúng ta không nên nói như thế”, bố của Long đáp lại. “Thiên Chúa ban cho chúng ta ngôi nhà này để ở và chúng ta nên biết ơn Ngài về điều này”.

Tuy nhiên, Long vẫn không chấp nhận. Anh ta ao ước có thể sống phía dưới đồng bằng.

Một ngày nọ, không bao lâu sau cuộc trò chuyện, mây đen bắt đầu kéo đến ngôi làng của Long. Lúc ấy chỉ vài tuần sau mùa gặt, do đó dân làng nhìn bầu trời và lo lắng về kho trữ thóc. Và thời tiết trở nên mỗi lúc một xấu hơn. Bầu trời ngày một tối đen. Và rồi điều phải đến đã xảy đến. Mưa không ngừng trút xuống. Trời cứ mưa, cứ mưa, và cứ mưa mãi. Đồng ruộng và những ngôi nhà dưới đồng bằng đều bị ngập. Mùa màng và dự trữ đều bị mất sạch.

Chỉ duy nhất căn nhà của gia đình Long trên đỉnh đồi là khô ráo, và là nơi cho tất cả dân làng trú ẩn. Họ rất biết ơn về căn nhà trên đỉnh đồi của gia đình Long, và họ đã ăn lương thực mà gia đình Long dự trữ.

“Bây giờ, con có thật sự biết ơn vì căn nhà của chúng ta ở tận trên đồi không?”, cha của Long nói với cậu với một cái nhìn trìu mến.

Long mỉm cười một cách ngượng ngùng và gật đầu.
 

***

Chúng ta thường than phiền về những khó khăn trong cuộc sống hoặc nghĩ rằng cuộc sống khó khăn và vì thế chúng ta cho rằng Thiên Chúa đã không công bằng đối với chúng ta. Nhưng nếu chúng ta chấp nhận tất cả những gì Thiên Chúa để cho xảy ra trong cuộc sống của chúng ta, và luôn biết tạ ơn, một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận thấy rằng Ngài sẽ biến những gì chúng ta xem là khó khăn trở ngại thành những gì cứu rỗi cho chính chúng ta và cho người khác.

Trong cái hoạ đều có cái may. - tác giả người Anh Angela Cater (1940-1992)

Hạnh phúc do chính bạn tạo ra. Một số người trong cơn khó khăn, hoạn nạn vẫn vui vẻ một cách lạ thường; số khác lại than khóc dù chỉ trong một lúc khó khăn nhỏ nhoi nhất. Những ai trông đợi khó khăn và tai hoạ qua đi sẽ là những người vượt lên trên trong cuộc sống. Và ánh sáng rực rỡ của thái độ tích cực của họ sẽ chiếu sáng trên con đường của những người khác. - Chloe West
 

Tác giả bài viết: Colin C.Bell - Nghi Ân dịch

Nguồn tin: http://www.truyenthongconggiao.org

 Tags: n/a

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây