Giáo xứ Vinh Hương

Niềm vui là trao tặng

Thứ bảy - 14/05/2011 19:14

Niềm vui là trao tặng

- Trái tim không phải là một món hàng để mua bán, nhưng chính là một món quà để trao tặng.

Trải nghiệm trong cuộc sống cho thấy, hiếm có ai hài lòng với mình, với người khác và với cuộc đời. Trong khi tiếp xúc với người khác, với bạn hữu, với đồng nghiệp và với mọi người, người ta thường thấy những hiểu lầm, ghen ghét, phê bình, chỉ trích. Thiết nghĩ đó là những thiếu sót của tình yêu, của cảm thông. Ai cũng đều hiểu rằng, nếu người ta biết trao tặng nhau những lời yêu thương và những nụ cười nho nhỏ thì chắc chắn cuộc sống sẽ vơi đi nhiều những căn bệnh bất hòa mãn tính của lòng người.

Có một tác giả đã viết: "Trái tim không phải là một món hàng để mua bán, nhưng chính là một món quà để trao tặng. Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết, một trái tim không biết rung động trước những đau khổ của anh em đồng loại là một trái tim khô cằn sỏi đá.

Người ta thường phân biệt sang hèn thành giai cấp, thứ bậc. Có những người tiền rừng bạc biển, có những người khố rách áo ôm. Nhưng cộng chung giầu hay nghèo, sang hay hèn, mọi người đều có một trái tim. Đúng vậy, lẽ ra những trái tim ấy phải giống nhau, vì chức năng của con tim là như nhau. Giá trị của trái tim là trao nhau, là hiến tặng. Chính lúc trao tặng cho nhau như thế là người ta đã cho nhau một món quà vô giá. Món quà đó không phụ thuộc vào số lượng và tiền tài mà chính là ở thái độ trìu mến, một nụ cười yêu thương của trái tim.

Thượng đế đã tạo dựng con người để được sống hạnh phúc và hạnh phúc ngay trong cuộc sống này. Niềm tin vào Thượng đế dù ở tôn giáo nào cũng không chỉ hướng đến hạnh phúc đời sau, nhưng còn mời gọi hết mọi người hưởng hạnh phúc ngay ở đời này. Mặc lấy thân phận con người, người ta được mời gọi hưởng niềm hạnh phúc trong yêu thương và phục vụ nhau. Bí quyết hạnh phúc mà Thượng đế đã trao tặng là hãy biết nhìn nhận và đón lấy những nghịch cảnh và chấp nhận nó ngay trong cuộc sống này. Bí quyết hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ bé và đem trao tặng.

Không ai cho mình là người có đủ mọi thứ, có nghĩa là người ta còn đang thiếu và cần có cho đủ. Có sống những ngày xa gia đình họ mới biết quí trọng và nhớ nhung những ngày tháng sống êm đềm bên người thân. Có đau đớn quằn quại trên giường bệnh họ mới thấy giá trị của sức khỏe. Khi lầm lỗi họ mới biết cảm thông với người lỗi lầm. Khi quỵ ngã họ mới biết đỡ nâng những người sa đọa. Khi lang thang họ mới biết đắng cay của người không nhà. Cuộc sống có vô vàn những niềm vui lớn nhỏ và chỉ khi nào mất nó người ta mới cảm thấy luyến nhớ và nuối tiếc. Chính lúc buồn chán thất vọng nhất, chính lúc gặp những mất mát thua thiệt nhất là lúc người ta cần nhớ mình vẫn luôn có một bàn tay vô hình nào đó của Thượng đế đỡ nâng.

Chắc chắn niềm vui không phải là một kho tàng có sẵn mà phải luôn được kiến tạo hàng ngày. Kiến tạo niềm vui cho mình bằng cách hãy làm cho người khác được vui, càng trao ban thì niềm vui càng lớn mạnh. Ai cũng có một điều gì đó để trao tặng, để nâng đỡ người khác, nếu không phải là tiền bạc, thì có thể chia sẻ với tha nhân một chút ít thời gian, một chút ít kiến thức và tài năng của mình. Chắc không ai nghèo đến mức mà không có lấy một chút gì cho người khác bởi vì ai cũng có thể chia sẻ tình thương của mình cho người bên cạnh. Điều quan trọng là người ta có sẵn sàng trao ban hay không mà thôi.

Nói những lời yêu thương và nở một nụ cười bằng sự trìu mến, đó là bí quyết giúp ta được vui. Hãy dùng nụ cười để che đi những ganh ghét, hiểu lầm. Hãy dùng nụ cười để xóa đi những bất hạnh, đau buồn. Vì cho đi là lãnh nhận. Có như thế cuộc sống quanh ta sẽ chứa chan niềm vui.

 

Tác giả bài viết: Giuse Trần Văn Bắc

 Tags: n/a

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây