Tháng mười một, gió đông bắc hanh hao
Đêm bồn chồn con xốn xang nhớ mẹ
Một cuộc đời rong ruổi giữa lao xao
Mẹ lặng trầm nhạt nhòa như lẻ bóng …
Gồng gánh di cư mẹ gánh cuộc tảo tần
Nơi xứ người mưu sự chút mong manh
Như chiền chiện lạc cánh giữa non xanh
Mẹ nhỏ bé như phận người thổ mộ
Dâu bể ngàn sâu, mưa rừng gió núi
Mảnh áo tơi không phủ hết nhọc nhằn
Chiếc nón cời không che nổi gian truân
Như cánh nhạn trong ráng chiều bay mỏi
Đỏng đảnh nắng trưa cơn gió mùa về
Mẹ lạnh gầy run thân cò lầm lũi
Ngày lũ đi qua gió ngàn thốc núi
Mẹ lưng còng chới với cánh ruộng quê
Đêm trở mình le lói ngọn đèn chong
Như dáng mẹ mái tranh buồn in bóng
Mẹ ạ ời con bao đứa giấc nồng
Ánh trăng nghiêng lạnh lùng chen vách nứa
Rồi ngày tháng đất trời giăng trăn trở
Hơn ba phần tư thế kỷ trải đời mình
Miếng trầu cay vôi trắng mẹ lặng thinh
Nỗi hoài vọng một thời xa xưa ấy
Rồi một ngày…con sợ đến một ngày
Mắt con cay theo làn khói hương cay
Bởi hôm nay đất trời như dừng lại
Lá vàng khô rơi rụng, lá vàng lay…