Nước mắt ấy, nguồn khơi bởi từ đâu?
Trong trí não, thần kinh ta nghẽn mạch,
Trong bụi gió, chợt va vào ánh mắt,
Hay trong tim, rạn vỡ nhịp thở ta.
Ai cũng nói, nước mắt là cảm xúc,
Là tâm hồn với nỗi niềm chênh vênh,
Nhưng cảm xúc chỉ thoảng mờ theo gió,
Vốn vô thường, có ý nghĩa gì không?
Nước mắt ấy, không hẳn là cảm xúc,
Mà chính là thân phận một kiếp người,
Trong cùng cực, con người đành phải chịu,
Đành buông trôi theo dòng lệ tuôn rơi.
Nơi nỗi buồn, dễ khơi trào nước mắt,
Vì chạm đến thẳm sâu giới hạn người,
Nhưng niềm vui cũng khiến nước mắt rơi,
Như vô biên, con người đã chạm tới.
Xin đừng tìm nước mắt, lời giả dối,
Để động lòng lừa gạt những tình thân,
Cũng đừng khóc với nước mắt bất cần,
Để đẩy đưa phận người vào tuyệt vọng.
Nếu đã khóc, hãy khóc với phận người,
Khóc chân thực với cõi lòng ta nhất,
Vì nước mắt chẳng bán cũng chẳng mua,
Mà là tình, là cuộc đời ta sống.
Tác giả bài viết: Tâm Gia
Nguồn tin: www.dongten.net
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn