Mùa hoa thứ tám mươi đã tới thật trong đời
Tuổi mới đến cho tôi nhiều suy nghĩ
Cái nhìn ngày xưa phất phơ... nay thật kỹ
Thắc mắc suy tư... thấy nằng nặng cõi lòng
Ngẫm lại sự đời cũng lắm long đong
Góc phố thân quen ơi sao nay ta và ngươi xa xôi thế
Bước chân của ta ơi sao ngươi cứ âm thầm lặng lẽ
Từng nhịp ngập ngừng chầm chậm gấp đôi xưa
Không phải vì nắng, cũng chẳng phải vì mưa
Thời gian làm tàn phai, thời gian cho mới lại
Một cái dốc cuối nẻo đường xa ngái
Người ta mới làm mà tôi chưa kịp nhận ra
Liên tưởng tới dốc cuộc đời tôi sẽ phải đi qua
Phải chấp nhận ngừng chạy theo xe buýt
Ngừng chen chúc giữa biển người đông nghìn nghịt
Thấy khó vô cùng khi qua đường lúc đèn đỏ đèn xanh
Tiếng nói xung quanh tôi cứ nhỏ lại... thôi đành
Không ích lợi gì thêm nếu tôi thầm trách móc
Nên tôi sẽ vẫn quay về trường học
Trường thinh lặng một mình với Chúa của lòng tôi
Khi ấy tôi nghĩ mình còn trẻ mãi thôi
Và tự tìm thấy niềm vui nội tâm xanh mướt màu hy vọng
Những người bạn trẻ hôm qua, những người bạn già hôm nay tôi gặp
Mỗi một cuộc đời, mỗi một mầu nhiệm tình yêu
Dẫu người ta nhận ra tôi khi ít khi nhiều
Thì tôi vẫn ở đó nơi việc làm bé nhỏ
Mà nguyện cầu thiết tha mà nghĩ suy đến họ
Mà chấp nhận tuổi già xâm lấn xác thân nhau
Mà xin nhường lại gương lành cho thế hệ sau...
Hà Nội cuối tuần 9.07.2011
Tác giả bài viết: Hồng Tiểu Muội
Nguồn tin: http://tonggiaophanhanoi.org
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn