Giáo xứ Vinh Hương

Nhật ký đứa con hoang đàng

Thứ bảy - 10/03/2012 21:52
- Cha không oán trách tôi một lời, vậy mà sao tôi cứ hoài ray rứt?
Nhật ký đứa con hoang đàng

Ngày …tháng…năm…

Giờ này đêm đã khuya, sương rơi lành lạnh chạm đến thịt da, tôi bỗng rùng mình. Bầu trời đêm nay cao và trong lắm.  Ở dưới nhà, buổi tiệc cha mừng tôi trở về vẫn còn kéo dài với tiếng nhạc xập xình, tiếng chúc mừng vẫn còn vang và tôi nhìn thấy nụ cười ánh lên niềm vui sướng của Cha.

Đêm nay là đêm đầu tiên tôi bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu trở nên người mới, một người được Cha phục hồi lại địa vị sau lần đi hoang trở về.  Tôi muốn nói lên lời cám ơn Cha mà sao thấy khóe mắt mình cay cay, cổ họng nghẹn lại và tôi chỉ còn cảm nhận được vòng tay Cha ôm xiết tôi vào lòng...

Tôi vẫn còn nhớ cái ngày tôi đến xin chia phần gia tài mà tôi được hưởng.  Ngày đó, tôi cảm thấy mình đã lớn, tôi muốn tự mình được tự do, được sở hữu tài sản như một người trưởng thành thật sự, tôi muốn ra đi để được sống theo ý thích của mình. Tôi nhất quyết ra đi dù biết rằng sự ra đi của tôi sẽ làm Cha đau lòng.  Tôi biết Cha không tiếc với tôi số tài sản tôi muốn, mà Cha thương tôi một khi ra khỏi nhà, không còn sống dưới sự che chở của Cha, tôi sẽ phải đụng chạm với cuộc sống vốn có quá nhiều phức tạp. Tôi hiểu nỗi lòng của Cha nhưng vẫn bướng bỉnh ra đi vì tính hiếu kỳ của mình.  Thế là Cha chia gia tài cho tôi. Tôi sung sướng bước chân ra khỏi nhà và nghĩ đến cuộc sống mới đang chờ đợi phía trước. Tôi không biết rằng Cha đã đứng nhìn theo cho đến khi bóng tôi khuất hẳn.

Tôi bắt đầu cuộc sống mới với số tiền Cha đã cho bằng cách ăn chơi phung phí. Tôi lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với nhóm thanh niên không đứng đắn để hàng đêm tôi chìm trong tiếng nhạc, trong làn khói thuốc và vị cay nồng của rượu.  Tôi mặc nhiên để cho mình bị những dục vọng xấu xa điều khiển, dần dần tôi đánh mất chính mình. Tôi trở nên xấu xa và chìm ngập trong tội lỗi.

Bỗng một hôm, trong làng tôi sống gặp một nạn đói khủng khiếp, số tài sản của Cha cũng đã tiêu tan trong những cuộc ăn chơi phung phí. Tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, bạn bè, những kẻ đã từng thề sống chết với tôi cũng đã bỏ tôi mà đi vì tôi không còn tiền. Tôi chua chát khi hiểu rõ hơn câu nói: “ Còn tiền, còn bạc còn đệ tử. Hết tiền hết bạc hết ông tôi”. Từ đó, tôi bắt đầu lang thang đi xin làm bất cứ việc gì để có miếng ăn, nhưng đói kém xảy ra  cả vùng thì ai cũng như ai. Cuối cùng, tôi cũng xin được một công việc là chăn heo.  Những ngày nhịn đói kéo dài làm tôi mệt lả, tôi định bụng ăn thức ăn của heo cho đỡ đói, vậy mà người ta cũng không cho. Tôi tủi  thân, nhục nhã và xấu hổ, cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng luôn dày vò trái tim tôi.

Trong lúc tưởng chừng như đang rơi xuống vực sâu của đói khát và tuyệt vọng, tôi bỗng nhớ về những ngày tháng được sống trong sự giàu sang sung sướng, sống trong tình thương ấm áp của gia đình. Lúc đó tôi ý thức rằng mình còn có một người Cha, một người vẫn yêu thương tôi bằng tình thương dịu dàng của người mẹ và chở che tôi bằng tình thương ấm áp của người cha. Chính cha đã dệt nên hình hài này, đã thay thế mẹ nuôi tôi khôn lớn, cha đã hứa với mẹ là “lo cho tôi nên người và nên thánh” vậy mà chính tôi đã không cộng tác với cha làm tròn lời hứa ấy.  Tôi hối hận và cảm thấy xấu hổ với chính mình, xấu hổ với tình thương mà cha đã dành cho tôi. Từ trong sâu thẳm của tâm hồn, một sự hối thúc tôi phải trở về, phải can đảm đối diện với bản thân.  Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng lời tạ tội với Cha: “ Thưa Cha, con thật đắc tội với trời và với Cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa.  Xin coi con như người làm công cho cha vậy”.Thật ra lần này trở về tôi không cầu mong mình được cha tha thứ mà chỉ muốn mình không phải bị chết đói, chết khát nơi xứ lạ quê người.  Với sức lực còn lại của một thanh niên, tôi cất bước lên đường trở về trong sự cô đơn và đau khổ trong tâm hồn.

Bước chân ngập ngừng sau lũy tre đầu làng, tôi muốn bước thật nhanh vào nhà, muốn chạy đến ôm chầm lấy cha, nhưng tôi đã không làm thế, tôi cúi mặt lầm lũi như kẻ trộm bị bắt quả tang. Và rồi tôi đã nghe tiếng reo mừng của Cha nơi bậc cửa, ngẩng lên, tôi thấy mình ngộp trong vòng tay ôm xiết, trong những chiếc hôn nồng ấm của Cha. Bấy giờ tôi thấy mình không xứng đáng và  bắt đầu nói: “ Thưa Cha, con thật đắc tội với trời và với Cha..”. Thế nhưng Cha không kịp nghe tôi nói hết, đã vội vàng sai người đi lấy áo mới mặc cho tôi, lấy giày mới xỏ vào chân tôi và đeo vào tay tôi chiếc nhẫn, dấu chỉ của quyền bính. Từ một đứa rách rưới, đói khát, giờ đây đã được phục hồi lại địa vị sau một cuộc ra đi chạm trán với đời. Rồi Cha lại ra lệnh cho làm tiệc để ăn mừng vì: “ Con ta đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”.Cha không oán trách tôi một lời, vậy mà sao tôi cứ hoài ray rứt? Giả như Cha la mắng, trách phạt thì có lẽ tôi đỡ hối hận và ray rứt hơn chăng? Cũng từ đây tôi mới nhận ra rằng: tình yêu của Cha quá bao la. Cha vẫn yêu thương dù tôi đã phản bội lại tình yêu thương ấy. Trong những ngày tháng chơi bời phóng đãng, tôi đâu ngờ rằng ngày ngày Cha vẫn mòn mỏi đợi cửa ngóng tôi về, khi thấy bóng ai giống tôi thấp thoáng là mắt Cha lại ánh lên một niềm hy vọng.  Vậy mà tôi vẫn bặt tăm để Cha già ngày ngày héo hon vì thương nhớ. Tôi thật quá vô tâm và ích kỷ. Chiều nay, khi được Cha ôm vào lòng, tôi bỗng thấy mình trở nên bé nhỏ và bao ngày đắng cay cơ cực trong tôi dường như tan biến hết, tôi chỉ còn cảm nhận được vị mằn mặn của giọt nước mắt ăn năn và vị ngọt của giọt nước mắt hạnh phúc quyện vào nhau. Chính giọt nước từ khóe mắt già nua ấy rơi xuống đã xóa sạch hết bao lỗi lầm của thằng con hư đốn là tôi.  Từ đây tôi lại được sống dưới mái gia đình thân yêu, sồng dưới sự bao dung che chở của Cha. Tôi sẽ lại là tôi, sẽ cùng Cha vun đắp cho cuộc sống này ngày một tốt đẹp và tràn ngập niềm hạnh phúc.

Đêm đã khuya hơn, bầu trời vẫn cao và trong lắm. Tiếng cười nói và tiếng nhạc cũng đã chìm dần trong màn đêm dày đặc. Mọi người đã ra về hết, chỉ còn lại một mình tôi ngồi đối diện với bóng đêm. Một vì sao lấp lánh phía trời xa. Tôi thấy vì sao ấy đang cười với tôi,mừng cho sự trở về của tôi. Vì sao đó chính là tôi, nó đứng lẻ loi giữa bầu trời khuya vắng, nhưng vì sao ấy không cô đơn, vì nó cảm nhận được tình yêu thương của mọi người dành cho nó, và quan trọng là nó biết nó vẫn còn có một người cha đây lòng bao dung và tha thứ.

                                                                                    

Tác giả bài viết: Sr.Ter. Trúc Băng

 Tags: n/a

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây