Giáo xứ Vinh Hương

https://gxvinhhuong.net


Sám hối

Cha Anthony de Mello nói với các tu sĩ: “những ngày lịch đỏ trong đời sống tâm linh của các anh sẽ đến, không phải là ngày các anh có tình yêu Chúa nồng nàn, nhưng là ngày các anh khám phá ra rằng Chúa yêu thương mình”.

Tiếp đó, cha kể câu chuyện: Có một người thợ săn trẻ, vì miệt mài theo đuổi con mồi, đã đi khá xa vào một khu rừng rậm. Bóng tối phủ xuống rất nhanh và anh nhận ra mình đã mất phương hướng để trở về. Anh cảm thấy sợ, và điều anh mong ước nhất lúc đó là gì? – không phải là có những kiến thức để tìm được phương hướng nhờ các vì sao, nhưng là cha mình xuất hiện, đặt tay trên vai anh và nói: “Nào, cha con mình cùng đi!”. Chính khi cảm nghiệm được Chúa thương mình, Chúa đồng hành với mình, Chúa giúp mình vượt qua gian nan và thậm chí vác mình trên vai, con người sẽ có lòng sám hối, vì biết rằng Chúa đã chết để cứu tôi ra khỏi tội. Lòng tin vào Chúa, nhận ra Chúa trong cuộc đời, trông cậy vào Chúa và yêu mến Chúa… là những điều ta phải thiết tha cầu xin và khiêm tốn đợi chờ. Và nhất là ơn sám hối - thì ta phải luôn cầu xin Chúa ban cho mình, vì ta đã biết rằng Thiên Chúa luôn đi bước trước trong việc tìm kiếm con người, nhưng ta thường nhận ra mình chẳng có tội gì lớn, thật khó để xét mình và thật ngại khi phải đến tòa cáo giải.

Thánh Augustino đã cầu nguyện: “Xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con”. Biết Chúa và biết mình không phải một lần là đủ. Đây không phải là lời cầu nguyện mà người thanh niên tội lỗi Augustino đã thưa với Chúa để được ơn hoán cải, mà còn là lời cầu nguyện của mỗi chúng ta- trong từng ngày sống. Vì dù đã là người con Chúa từ lâu, nhưng coi chừng chúng ta giống hệt người con cả trong dụ ngôn Người cha nhân hậu (Lc 15 11-31): chúng ta ở trong nhà cha như một người làm công! Có một hiện trạng chung ở nhiều giáo xứ là tòa giải tội thường bám đầy bụi, có khi cả đến mấy tháng trời mới dùng đến. Các cha chẳng bao giờ nhắc nhở và thúc giục con chiên siêng năng xưng tội - mà con chiên cũng chẳng có tội gì để xưng, có lẽ kẻ được lợi trong vụ này là ma quỷ và kẻ thất thu chính là Thiên Chúa. Khi đọc chuyện cha Thánh Vianey, chúng ta biết: ngài nổi tiếng về việc giúp cho tội nhân hoán cải. Cha Mello nói : Căn tính của linh mục là hòa giải tội nhân với Chúa, là cầu nối giữa con người với Thiên Chúa, nhưng nhiều linh mục đã đánh mất căn tính của mình, thậm chí bỏ cầu nguyện, không thông thạo nghệ thuật dẫn con người đến với Chúa.

Một nhà tu đức nói: Hãy cho tôi 100 người, yêu Chúa trên hết mọi sự và gớm ghét tội vô cùng, thì tôi sẽ thay đổi thế giới này và lật tung các cửa hỏa ngục. Câu nói trên muốn nói rằng: hầu hết chúng ta chỉ yêu Chúa vừa vừa và ghét tội sơ sơ. Chính Augustinô, trên hành trình trở lại, đã có một lời cầu nguyện hâm hâm dở dở: Lạy Chúa, xin giải thoát con khỏi những đam mê trần tục, nhưng xin Chúa từ từ thôi. Rất nhiều người chọn câu nguyện Thánh Danh: “Lạy Chúa Giê su, xin thương xót con là kẻ tội lỗi”, nhưng tự thâm tâm thì chẳng thấy mình có tội gì cả, và có xét mình mỗi tối thì cũng chỉ thấy rằng ngày hôm nay mình sống quá tốt – lương tâm chúng ta vô cảm dần theo tuổi đời thì phải! Hành trình theo Chúa cần có hai điều kiện: loại bỏ những cản trở là những thói hư tật xấu làm mất lòng Chúa, và điều kiện thứ hai là yêu Chúa nồng nàn. Chúng ta thường dễ thấy những lời nói và hành động xúc phạm đến tha nhân, nhưng rất khó thấy những điều làm buồn lòng Chúa. Ai đó đã nói: cho dù bổn phận và chức vụ của bạn là gì, nặng nhọc và quan trọng đến đâu, thì việc quan trọng nhất trong đời bạn là yêu Chúa thật nhiều. Chúng ta dễ lầm tưởng mình phải trở nên sạch tội như là điều kiện tiên quyết để có thể đến gần Chúa và yêu Chúa nồng nàn, nhưng ngược lại mới đúng; Chúa yêu ta dù ta tội lỗi, thậm chí càng tội lỗi thì càng được Ngài yêu hơn, cứ yêu Chúa nhiều thì chúng ta sẽ nhận ra tội mình, yêu nhiều thì được tha nhiều là vậy. Và ngược lại, nếu ta không thấy tội mình là vì ta còn yêu Chúa quá ít.

Lạy Chúa Giê su, con thật đáng thương vì không nhận ra mình có tội, và chẳng có nhu cầu để lãnh bí tích hòa giải, mà có đến thì con cũng chỉ xưng đi xưng lại mấy tội cũ từ nhỏ đến giờ. Nhưng con biết rằng Chúa chẳng mệt mỏi khi tha thứ cho con, Chúa còn vui mừng khi con ăn năn vì những tội nhẹ trong ngày sống và cả triều thần sẽ vui khi một người bước vào tòa giải tội. Xin ban cho các linh mục vượt qua được sự ngại ngùng khi nghe tội để các ngài thúc giục con cái mình siêng năng xưng tội. Vì lạy Chúa, hình như chúng con đang sống đạo hình thức: đọc kinh nhiều, lễ hội nhiều, rước lễ nhiều, nhưng mối liên lạc với Chúa chẳng có bao nhiêu – và việc thực hành đạo còn hời hợt, tạo nên nhiều gương mù gương xấu cho anh em. Amen.

 

Tác giả bài viết: Nguyễn Văn Thiện

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây