Thèm ăn một bát canh khoai,
Ngày xưa Mẹ nấu, nhớ hoài chẳng quên.
Rau khoai ngọt đất tình quê
Quả cà, con ruốc...câu thề sắt son
"Quê Hương khuất bóng hoàng hôn (*)
Câu hò ví dặm vẫn còn theo đi
Sau lưng năm tháng Xuân thì,
Thương con Mẹ có sá gì gian lao...
Chúng con khấn nguyện trời cao,
Xin Người đừng để Mẹ đau đớn nhiều
Chén cay đắng, chén thương yêu
Mẹ vâng uống cạn...bao nhiêu cũng vừa.
Bát canh Mẹ nấu ngày xưa
Hôm nay con nấu...trời mưa bão bùng
Rưng rưng ...thương Mẹ quá chừng
Nêm canh cho ngọt ...,bỗng dưng đắng lòng..!
"Bước qua ngưỡng cửa phù vân,
Nghiêng vai trút gánh phong trần đổ đi"
Trời làm nên cảnh biệt ly
Tử sinh, kẻ ở, ngươi đi dặm trường
Khắc hình bóng Mẹ yêu thương,
Theo con suốt những nẻo đường mồ côi
Bát canh Mẹ nấu xa rồi...
Còn trong nỗi nhớ...bồi hồi khôn nguôi!!I
( Một chiều mưa...6-11-2011)
.........
(*) thơ Thôi Hiệu
Tác giả bài viết: Phan Hoài Lê
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn