Ngày xưa thơ bé MẸ ru,
Ầu ơ...có ngọn gió thu theo về.
Cánh diều con thả triền đê,
Thân cò MẸ lội...nhớ quê bồi hồi..
Ước gì con được nằm nôi,
Được nghe lời hát ạ ời ngày xưa
Thời gian có đợi bao giờ,
MẸ già như ngọn đèn khuya cạn dầu.
Thương ai trời đổ mưa ngâu,
Gọi bầy ô thước bắt cầu đoàn viên
Lòng con khắc khoải niềm riêng,
Những mong MẸ được an nhiên tuổi già.
Chân đi muôn dặm đường xa
Mà lòng để chốn quê nhà yêu thương.
Hôm nay đưa MẸ dạo chơi,
Vòng "xe lăn" với vòng đời phù du.
Gió bay tóc trắng sương mù,
Giáo đường chuông đổ ngân ru MẸ hiền
Ru cho lòng MẸ bình yên
Ru cho hết những ưu phiền trần gian.
Cho đường MẸ bước thênh thang! !
(ngày MẸ không đi được phải ngồi xe lăn đi thăm xóm làng lần cuối)
Tác giả bài viết: Phan Hoài Lê
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn