Giáo xứ Vinh Hương

Kế hoạch cuộc đời

Thứ sáu - 17/06/2022 22:42
Kế hoạch cuộc đời
Tôi đã gặp những người ngoại đạo rất tự mãn với thành công ở đời, họ nói: “họ chẳng còn phải lo gì nữa, con cái hai đứa học ngành y- ra trường là có việc, bản thân họ có lương hưu”. Qua câu nói này, tầm nhìn cuộc đời của họ chỉ là ở đời này thôi. Tôi bỗng nhớ câu chuyện một giáo sư dạy học tại Mỹ, ông đặt vấn đề ‘kế hoạch cuộc đời’ với một sinh viên rất giỏi trong lớp: Ra trường em sẽ làm gì?- Em sẽ đi làm và tích góp tiền bạc cho cuộc sống, sau đó em lập gia đình và sẽ có những đứa con, em sẽ mua xe tậu nhà và vui hưởng cuộc đời, em sẽ đi du lịch và làm những thứ mình thích và chấm hết! Vị giáo sư nói: mơ ước của trò quá ngắn hạn, hãy có những kế hoạch dài hạn – kéo dài đến cõi đời đời. Để một cuộc đời có ý nghĩa, hãy cho nó một chiều dài, chiều rộng và chiều cao nữa: chiều dài cuộc đời là năm tháng mình hiện hữu, chiều rộng là tương quan với tha nhân, và chiều cao cuộc đời là hướng về Thiên Chúa và vĩnh cửu.

Tôi vẫn thường gặp những Ki tô hữu đạo gốc nhưng nay đã mất gốc, họ vẫn đi nhà thờ hằng tuần, vẫn rước lễ đều đặn, nhưng lỗi phạm giới răn thứ 7 thường xuyên (cả gia đình cùng trộm cắp) mà không hề thay đổi. Họ là những kẻ duy vật thực hành: tin có Chúa nhưng lại không sống Lời Chúa, họ làm tôi tiền bạc và khinh rẻ Thiên Chúa. Lời Chúa nói thật quá đúng: “Các con không thể làm tôi hai chủ, Thiên Chúa và tiền của được”. Chúng ta thường nghĩ tội lớn nhất trong đạo là tội dâm dục! Tôi lại nghĩ khác: tội lớn nhất là lỗi đức công bằng. Không gì vô lý nhất cho người có đạo khi họ phạm tội trộm cắp, vì khi đi xưng tội thì cha giải tội buộc họ phải đền trả mới được tha, như vậy thì trộm cắp làm gì, và lấy gì mà trả? Một nhà tu đức nói: ham mê của cải là tội thờ ngẫu tượng.

Giáo hôi đang tiến hành hồ sơ phong thánh cho Đức cha Lambert de la Motte. Ngài là người giàu có và rất thành công trong sự nghiệp thẩm phán ở Pháp, tuy vậy đã bỏ mọi sự để đi truyền giáo ở VN và Thái lan, lúc cuối đời đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Giáo Hội, phục vụ công cuộc rao giảng Tin Mừng. Nhiều vị thánh xuất thân rất giàu, nhiều vị tu sĩ tương lai rất sáng và có cả những thiếu nữ từng là hoa hậu…ấy thế mà họ đã giã từ ánh đèn sân khấu cuộc đời để bước theo Giê su, vì nhận ra chỉ có Chúa là gia nghiệp đáng cho họ theo đuổi, chỉ có Chúa là Đấng Tình Quân đáng cho họ dâng hiến tình yêu. Điểm chung của các Thánh là trong mọi việc, người ấy biết đặt Chúa làm tâm điểm chứ không phải bản thân mình.

Bài Tin Mừng Mt nói với chúng ta: “Hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và sự công chính của Người, còn mọi sự khác sẽ được ban thêm cho các con”. Nhiều khi chúng ta dễ mất phương hướng trong cuộc sống, nhất là khi nghe biết ai đó thành công, nhiều tiền của, hưởng thụ cuộc sống… chúng ta dễ tủi thân vì sự tầm thường và vô dụng của mình. Nhưng lời Chúa nói với chúng ta: trời đất sẽ qua đi, chỉ có tình yêu của Ta với con là không thay đổi và Ta sẽ không bao giờ quên con. Chúa dạy ta đừng quá lo lắng đến cơm ăn áo mặc và những chuyện đời này, đừng nói những chuyện vô bổ và vô ích. Một nhà tu đức nói: “Kẻ nói nhiều, cho dù nói những điều tốt đẹp, cũng chứng tỏ rằng tâm hồn họ trống rỗng”. Nhiều khi chúng ta quên mình là con cái Chúa để rồi quá lo lắng cho mình, cô độc và bất lực trong nhiều vấn đề. Nhiều khi chúng ta quên mình là thụ tạo mà quên cúi mình xuống và quỳ gối để được lãnh nhận muôn ơn lành từ trên cao, tự cao và tưởng rằng mình đứng vững.

Có câu chuyện kể về một người đầy tớ, được chủ hậu đãi vì cả đời tận tụy phục vụ: trong một ngày anh đi đến đâu, đánh dấu được bao nhiêu đất thì đó là gia sản thuộc về anh, với điều kiện anh phải trở về điểm xuất phát nơi ông chủ đang chờ. Người đầy tớ quá hồi hộp nên suốt đêm không ngủ, mờ sáng đã xuất phát để chạy qua biết bao cánh đồng và hồ nước mênh mông, anh cứ muôn thêm nữa thêm nữa… Tội nghiệp cho anh, lúc mặt trời lặn anh đã kiệt sức mà chết! Giả như anh chỉ biết chọn vừa đủ thôi thì anh đã hạnh phúc rồi. Hình ảnh của người đầy tớ cũng là hình ảnh của mỗi người sống trên trần gian: lo kiếm sống và mưu tìm hạnh phúc mà không biết giờ tấm màn hạ xuống.

Sách Ký Sự (2Ks 24,17-25) kể lại một câu chuyện: Dân Israel bỏ đường lối Chúa, Chúa trao một lực lượng đông đảo vào tay dân Aram - chỉ đến với một số ít người. Điều này gợi cho chúng ta rằng: Thiên Chúa là nguyên nhân đệ nhất, còn dân Aram tiến đánh chỉ là nguyên nhân đệ nhị, ít hay nhiều chỉ là tác nhân bên ngoài. Trong mọi công việc hoặc một biến cố, bạn và tôi, chúng ta hãy xác tín rằng Chúa là nguyên nhân đệ nhất, còn hoàn cảnh sống và những việc xảy đến chỉ là nguyên nhân đệ nhị, chỉ là cơ hội để ta bám chặt hơn vào Chúa.

 

Tác giả bài viết: Nguyễn Văn Thiện

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây