Domitille Chomel: “Một gia đình có đức tin là một gia đình hạnh phúc”
Bà Domitille Chomel, bác sĩ chuyên khoa, mẹ của bảy người con, bà tham dự chương trình “Gia đình đông con” trên kênh TF1. Bà chia sẻ trên trang Aleteia về cách bà cân bằng giữa thiên chức làm mẹ, công việc và cuộc sống của một người vợ. Kết hôn với bác sĩ quân y Jean-Baptiste, 38 tuổi, bà vừa dọn về Đức làm bác sĩ chuyên khoa.
Aleteia: Bà có bảy người con: Isaure (13 tuổi), Athénạs (11 tuổi), cặp song sinh Aubert và Azélie (9 tuổi), Andéol (5 tuổi rưỡi), Aliénor (4 tuổi) và Zita (2 tuổi). Bà sinh con đầu lòng khi còn là sinh viên y khoa. Làm thế nào bà cân bằng được việc học hành căng thẳng và thiên chức làm mẹ?
Bà Domitille Chomel: Chúng tôi kết hôn khi còn trẻ, tôi là sinh viên y khoa năm thứ tư, Isaure chào đời một năm sau. Ai cũng nghĩ trường y và thiên chức làm mẹ là không thể dung hòa. Đúng, chuyện này rất phức tạp, nhưng nếu chúng ta có đủ điều kiện thì hoàn toàn có thể. Tôi không phải là người mẹ đầu tiên ở trường đại học. Athénạs ra đời khi tôi bắt đầu đi thực tập. Một trong những khó khăn là theo các kỳ thực tập dù tôi được nghỉ thai sản. Chúng tôi muốn đợi đến giữa kỳ thực tập mới sinh đứa thứ ba. Chúng tôi có hai đứa con sinh đôi, chúng tôi biết chúng tôi có khả năng sẽ sinh con đôi tiếp, nên tôi không ngạc nhiên khi biết chúng tôi sẽ có bốn đứa con. Điều khó khăn nhất là các con phải nằm ba tuần ở khoa sơ sinh vì sinh non. Chồng tôi và tôi đều là bác sĩ, gia đình chúng tôi không ở gần nhau về mặt địa lý. Chúng tôi phải sắp xếp để không trực cùng một lúc, có khi chúng tôi phải nhờ đến bảo mẫu ban đêm. Điều thực sự khó khăn là việc mang thai của tôi. Ban đầu, tôi rất mệt và buồn nôn. Buổi tối khi Jean-Baptiste đi làm về, anh lo mọi việc. Anh là chỗ dựa của tôi, nếu tôi không có người chồng như vậy, tôi không thể có nhiều con như vậy.
Gia đình đông con có phải là gia đình mà cả hai vợ chồng đều quen thuộc không?
Cả hai chúng tôi đều là con cả trong gia đình đông con. Tôi có sáu anh chị em, Jean-Baptiste có năm. Đó là kiểu gia đình chúng tôi đã quen thuộc. Một cách vô hình, chúng tôi lặp lại một số cách giáo dục của cha mẹ.
Như việc xưng hô trang trọng “vous”?
Cả hai chúng tôi đều xưng hô trang trọng “vous” với cha mẹ. Nhưng chúng tôi đã suy nghĩ kỹ trước khi xưng hô với con cái. Cuối cùng, chúng tôi chọn cách xưng hô này vì chúng tôi muốn con cái học cách xưng hô trang trọng “vous” với người lớn. Ngày nay cách xưng hô không trang trọng “tu” rất phổ biến, đặc biệt ở trường học, đến nỗi chúng tôi nghĩ nó sẽ giúp các con học cách xưng hô trang trọng với người lớn. Nhưng điều này không hề tạo bất kỳ rào cản nào giữa chúng tôi và con cái và hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình yêu chúng tôi dành cho nhau.
Bà là bác sĩ, bà chu toàn việc nhà, may quần áo cho con, nấu ăn, giúp con làm bài tập… Bí quyết của bà là gì?
Chúng tôi sống, chúng tôi thích nghi với những gì chúng tôi có. May vá là sở thích của tôi, tôi thích nhưng tôi không may thường xuyên. Nấu ăn không phải là việc vặt, tôi thích nấu ăn và các con giúp tôi. Làm bài tập về nhà, tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi ngưỡng mộ các bà mẹ nội trợ. Tôi đã thử làm sau khi sinh Zita, tôi làm nội trợ 6 tháng nhưng công việc này không phù hợp với tôi. Tôi giảm giờ làm việc, tôi yêu công việc của tôi. Làm việc giúp tôi giúp tôi giữ thói quen làm việc và giúp tôi có thì giờ cho các con cùng một lúc. Nhờ vậy, tôi làm việc hiệu quả hơn.
Còn chồng của bà thì sao?
Anh rất thực tế! Chia sẻ việc nhà và sắp xếp gia đình là một yêu cầu ngay cả trước khi chúng tôi kết hôn. Chẳng hạn, anh hút bụi vì tôi không thích công việc này, tôi giặt giũ. Tôi đưa các con đi chơi vào các ngày trong tuần vì tôi rảnh hơn, còn anh đưa các con ngày cuối tuần. Chúng tôi thay phiên nhau khá dễ dàng.
Domitille và Jean-Baptiste Chomel
Bà có thời gian cho quan hệ của bà không?
Hàng ngày, chúng tôi ăn tối riêng để có thì giờ dành cho nhau. Các con biết một khi đã lên giường, chúng không được làm phiền chúng tôi. Chúng tôi dành tối thứ sáu để đi ăn với nhau.
Chồng của bà ở trong quân ngũ, gia đình đã dọn nhà nhiều lần. Như thế có ảnh hưởng đến gia đình và các con không?
Tôi không nhớ tôi đã dọn nhà bao nhiêu lần. Hiện tại, các con tôi xoay xở tốt, dù chúng phải xa bạn bè, cũng như chúng tôi. Nhưng những lần dọn nhà sau này khó khăn hơn vì các con đã ở tuổi thiếu niên. Tôi không thích dọn nhà hoài, nhưng có một gia đình lớn giúp ích rất nhiều. Dù thành phố, nhà cửa và trường học có thay đổi, gia đình chúng tôi vẫn vậy.
Vì sao bà tham dự vào chương trình Các Gia đình Đông con?
Thực sự chúng tôi không có động lực cụ thể nào. Chúng tôi làm vì cơ hội tự đến. Các con rất hào hứng! Chúng tôi nghĩ đây là cuộc phiêu lưu tốt đẹp cho gia đình. Với mỗi buổi chụp hình, tôi tin Chúa Thánh Thần sẽ dẫn dắt tôi.
Điều đó mang lại cho bà điều gì?
Chúng tôi có những kỷ niệm đẹp, những khoảng thời gian đẹp bên nhau. Sự tham gia này làm chúng tôi đặt câu hỏi về các nguyên tắc giáo dục của chúng tôi, vì sao đức tin lại quan trọng với chúng tôi, cách chúng tôi sống đức tin như một gia đình như thế nào, và chúng tôi muốn truyền lại điều gì cho con cái…
Bà có tận dụng cơ hội này để truyền giáo không?
Đó không phải là động lực ban đầu, nhưng khi làm, chúng tôi nghĩ: “Chúng tôi sẽ làm chứng nhân.” Chúng tôi muốn chứng minh một gia đình có đức tin là một gia đình hạnh phúc. Với mỗi buổi chụp hình, tôi tin tưởng Chúa Thánh Thần sẽ dẫn dắt chúng tôi.
Còn về phương tiện truyền thông và sự xuất hiện trên mạng xã hội, bà có kinh nghiệm như thế nào?
Trên mạng xã hội, tôi không thấy có gì khác biệt, tài khoản của tôi là riêng tư. Người xem bình luận, nhưng điều này không thay đổi những gì tôi đăng. Tôi không đọc các bài viết trên mạng, vì tôi biết tôi có thể đọc cả bình luận tích cực lẫn tiêu cực.
Là người mẹ công giáo thì có gì khác biệt?
Tình yêu của tôi dành cho con cái không hoàn hảo, nhưng chúng được Chúa yêu thương, Đấng hoàn hảo và yêu thương con cái bằng một tình yêu vô điều kiện, và Đấng lấp đầy những thiếu sót của tôi. Một an ủi cho tôi.
Domitille và Jean-Baptiste Chomel
Các thánh nào giúp cho bà trong đời sống người mẹ, người vợ hàng ngày?
Tôi tớ Chúa Zita truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Ngài hết lòng vì con cái và việc học hành của chúng. Ngài vững vàng trước các thử thách to lớn nhờ đức tin và lời cầu nguyện. Mỗi buổi sáng tôi đều cầu nguyện, cả những khi tôi không ngồi xuống được để cầu nguyện. Tôi cầu nguyện khi làm việc nhà, khi đi làm. Tôi phó thác con cái và những người tôi gặp cho Chúa Thánh Thần. Các con của chúng tôi cũng đang thức tỉnh trong đức tin. Chúng tôi thường đọc kinh trước khi ăn và cầu nguyện vào buổi tối.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Nguồn tin: www.phanxico.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin cũ hơn