Giáo xứ Vinh Hương

Phá vỡ vỏ hạt

Thứ năm - 22/02/2024 07:30
Phá vỡ vỏ hạt

Lớp vỏ cứng đã bao bọc tôi bao ngày tháng. Lớp vỏ ấy khi xưa rất mềm nhưng trong nó chưa thể có hạt. Nó mới chỉ bắt đầu hình thành khi tôi vừa chớm. Nó là vỏ hạt, còn tôi là một mầm mống đang hình thành.

Mỗi ngày, một vài hạt sương vào buổi sớm, một ít nhiều nắng và sương đêm. Tôi vẫn ở trong đêm tối của cái vỏ hạt, lớn dần lên, và chín dần lên trong vỏ hạt ấy.

Thời gian gặt hái, người ta cắt những bông hạt ấy về, tách hạt và xác xơ còn lại là rơm. Người ta thu hạt về, phơi khô, cất vào kho.

Một hôm, dường như mùa lúa mới bắt đầu, người ta đem hạt ra ngâm nước, ủ hạt trong chiếc bao. Tôi bừng dậy sau vài hôm, cố phá cái vỏ bọc bên ngoài ấy ra. Nó là một quá trình đầy khó khăn giữa sống và chết. Nếu tôi không phá nổi vỏ hạt ấy, tôi sẽ chết trong cái tăm tối của đời tôi. Phải vùng vẫy, dù biết rằng ngoài kia vẫn là một bóng tối giữa muôn vạn hạt nhốt trong bao. Phải cố gắng, phải vươn mạnh sức sống bằng tất cả nghị lực, năng lượng để sống.

Cuối cùng chiếc vỏ bắt đầu nứt bể ra. Tôi ngo nghoe cái thân mình nảy ra một mầm sống. Tiếp tục chiến đấu, cuối cùng chiếc vỏ bung ra hơn nữa, tôi được người ta gieo vào đất đã làm sẵn. Một chu trình mới tôi được bắt đầu. Ánh sáng, ồ ánh sáng, tôi được vươn mình thức dậy mạnh mẽ tràn đầy sức sống.

Bắt đầu ngày vui cũng như những ngày buồn. Vui vì có nắng đẹp, buồn vì lũ sâu bọ, rầy nâu. Dù buồn sầu vì lũ sâu ăn hại đó tôi vẫn cứ phải tiếp tục để lớn lên. Tôi không thể tránh khỏi những ngày nắng hạn, cũng không thể tránh ngày mưa lũ ngập đầu. Tôi phải sống, tôi phải vươn mình khônng ngừng giống như ngày nào còn nằm trong chiếc vỏ hạt. Cuộc sống là sự vươn mình, cứ luôn cần có sức mạnh từ bản thân và nhờ người trồng lúa chăm sóc, xịt sâu, canh nước, cho đến khi tôi tiếp tục trổ sinh bông lúa. Hạt ba mươi, hạt sáu mươi, hạt một trăm.

Khi tôi hiểu những ngày vật lộn với gian nan, sau mọi sự cố gắng: "Ơn của Thầy đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối." Thế nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Ki-tô ở mãi trong tôi.10 Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2Cor 12, 9 – 10)

Những cứng cỏi trông tôi, Xin Người phá vỡ! 

 
L.m Giuse Hoàng Kim Toan

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây