TRUYỀN GIÁO
Công đồng Vaticano 2 nói: Bản chất của Giáo hội là truyền giáo. Điều này có nghĩa là: nếu không truyền giáo, mỗi người Ki tô hữu không sống đúng vai trò của mình trên trần gian này. Mỗi năm, Giáo hội dành 2 Chúa nhật để nhắc nhở và nhấn mạnh đến sứ mạng này, một ngày vào Chúa nhật thứ 3 của tháng 10 và ngày kia là Chúa nhật 4 PS (CN Chúa chiên lành).
Ngày xưa, khi nói về truyền giáo, chúng ta thường nghĩ đó là việc của các linh mục và tu sĩ, nhưng công đồng Vaticano 2 đã nhấn mạnh đến tinh thần tông đồ môi trường, đến vai trò ngôn sứ của mỗi Ki tô hữu. Cũng có một ngộ nhận khác: truyền giáo là cãi lý để thuyết phục người kia rằng ‘đạo Công giáo là đạo thật - nếu không rửa tội và tin vào Đức Ki tô thì sa hỏa ngục - chỉ có Công giáo là đúng nhất và tốt nhất – còn các đạo khác là sai lầm và là tà đạo’. Công đồng dạy rằng: những người thuộc các tôn giáo bạn cũng là con một Cha trên trời, họ vẫn nắm một phần nào chân lý; khi trình bày giáo lý Ki tô - phải có thái độ khiêm tốn và tôn trọng niềm tin của họ - đừng tạo nên một sự phản kháng nơi người nghe.
Khi nói về truyền giáo, Chúa Giê su dạy ta phải cầu nguyện xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Điều này nhắc nhở ta đừng quên cầu nguyện cho các vị chủ chăn – các nhà truyền giáo và các Ki tô hữu có lòng nhiệt thành sống đạo và truyền đạo, sống và chết giống như Chúa Ki tô. Đức Giê su đã sống tốt lành - rao truyền chân lý và chữa lành những nỗi đau của con người; Chúa đã hiến dâng mạng sống để đem lại ơn cứu độ cho nhân loại và tha thứ cho kẻ giết mình. Chúng ta đang chuẩn bị mừng lễ Các thánh TĐVN, là những bậc tiền nhân trong đức tin của chúng ta; các vị tử đạo đã sống tốt lành về luân lý, sống hài hòa và giúp đỡ mọi người – nên khi các ngài bị bắt và hành hạ, rất nhiều người thương mến; ấy vậy, khi nhận ra Chúa muốn mình dâng hiến cuộc sống để minh chứng niềm tin vào Chúa thì các ngài đã hân hoan đón nhận phúc tử đạo. Thánh Mt Gẫm, một thương gia giàu có, 31 tuổi, dù bị hành hạ và gông cùm mà vẫn luôn bình tĩnh vui tươi, ngài nói: “Tôi có ăn trộm ăn cướp gì đâu mà buồn, được chết vì đạo là một điều tốt lắm”.
Sống trong thời đại công nghệ, một trong những bận tâm của chúng ta là sạc pin các thiết bị, vì hết pin là chấm hết mọi ứng dụng. Vậy mà ngay trong xứ đạo và bạn bè, chúng ta đang chứng kiến một số người đã mất động lực sống đạo, họ chỉ duy trì tình trạng tối thiểu là đi lễ Chúa Nhật, ngoài ra không làm gì nữa hết với nhiều ngụy biện như già, bất tài, bệnh, bận… Trong bài Tin Mừng CN 29 TN C có nói tới hình ảnh ông Moi sen giơ tay cầu nguyện thì dân Israel thắng thế, nhưng rồi ông mỏi mệt và hạ tay xuống thì dân A ma lech thắng trận, hai người bạn đã giúp nâng đỡ cánh tay ông Moi sen và dân Israel đã thắng trận; còn bài Tin mừng Lc 18, 1-8 kể về chuyện vị quan tòa đã giúp đỡ bà góa vì bà kiên trì kêu xin mãi, nhưng câu kết nói: “Liệu khi Con Người đến, liệu Người còn thấy niềm tin trên mặt đất nữa chăng”. Việc cầu nguyện và hành trình sống đạo có những lúc mỏi mệt và hết pin, các nhà tu đức khuyên dạy: dù chán nản, đừng bỏ cầu nguyện.
Một nhà tu đức có một hình ảnh rất sống động về truyền giáo: Có một nhóm thợ, cứ hằng tuần họ tụ họp ở nhà kho để chuẩn bị dụng cụ cho việc ngày mai ra đồng, họ tra dầu máy móc và mài giũa cuốc xẻng, rồi họ ra về, tuần sau công việc được lặp lại… và họ quên hẳn việc ra đồng. Đó là hình ảnh của cuộc tụ họp Thánh Thể của một Giáo hội địa phương: Chúa quy tụ con cái mình trong cử hành hy lễ Tạ Ơn, nuôi dưỡng họ bằng Lời và Mình Thánh, sai họ ra đi loan truyền việc Chúa chịu chết và sống lại. Thế nhưng, nhiều khi các Ki tô hữu quên nhiệm vụ truyền giáo là bản chất (cái làm nên giá trị thật sự) của mình: trở nên muối-men-ánh sáng trong môi trường họ sống. Nếu các Ki tô hữu không nhiệt tình và không ý thức việc giới thiệu Chúa cho người khác, thì nhà thờ Giáo xứ được ví như nhà kho cổ kính – nơi cất giữ Chúa, sách Thánh và Thánh Thể … Đúng ra, cuộc sống của Ki tô hữu phải là cuộc sống loan truyền việc Chúa chịu chết và sống lại, Lời và Thập giá Chúa có sức công phá mãnh liệt mọi quyền lực của sự dữ. Khi đối diện với một tai ương và bệnh hiểm nghèo, phản ứng đầu tiên của con người thường là đặt câu hỏi ‘tại sao lại là tôi?’, nhưng có những người, dù trải qua nhiều lần giải phẫu – lòng vẫn an bình và đáp lại bằng một lời đầy đức tin ‘tại sao không phải là tôi?’, đó là một tinh thần tử đạo giữa đời thường. Thánh Phê rô Dũng an ủi vợ: “Hãy vui mừng vì tôi được hy sinh mạng sống cho Chúa Ki tô”.
Dù bất cứ thời đại nào, việc truyền giáo luôn luôn khó khăn và chống đối, vì bóng tối thì ghét ánh sáng, nhưng việc truyền giáo được khởi nguồn từ Chúa và thực hiện với sức mạnh của Chúa. Con người đừng tự hào về công khó và sự đóng góp của mình và cũng đừng nản lòng khi không thấy thành công. Chúa không xét đến công trạng bên ngoài, Ngài chú trọng đến nỗ lực của một em bé lê bước đến với Ngài từng ngày – với ước muốn mãnh liệt muốn làm vui lòng Chúa và cao rao tình yêu Chúa dành cho mình. Truyền giáo khởi đi từ ý thức rằng mình được Thiên Chúa yêu thường và muốn loan truyền cho người khác về tình yêu đó – để nhiều người được hưởng phúc âm cứu độ.