Giáo xứ Vinh Hương

Trăng Mẹ - Thơ

Thứ tư - 17/10/2012 09:16
Trăng Mẹ - Thơ
Trăng Ân - tình đẹp miền Ca- Đệ-Nhất,
Trăng Khải Huyền dát ngọc sáng trời hoa,
Hôm nay mùa trăng chín rụng bao la !
Dậy ý nhớ, hồn say Trăng  Nước Mẹ… 

Mùa trăng ấy từ muôn muôn thế kỉ,
Sáng huy-hoàng trong Non- Nước Huyền Siêu,
Vẻ Cao-sang của Thế Giới Mĩ-Miều,
Lời của Chúa như Phượng -hoàng chiêm-ngưỡng.
Trăng rất trăng, ngọc ngà ai tưởng-tượng ?
Trăng khôi-nguyên thần thánh biết chi mô !
Trăng ngát thơm như Hương Lửa Thiên-Trù,
Trăng diễm-tuyệt, ôi Mùa Trăng huyền-nhiệm ! 

Trên địa cầu Trăng một chiều xuất-hiện,
Rụng phím đàn, ngơ-ngác cõi âm-thanh !
Muôn vì sao đã nứt vỡ tan-tành,
Muôn châu-báu của loài người rạo-rực !
Trăng cầu-nguyện cả Thiên-đình náo-nức,
Lời hương hoa khắp vũ-trụ xôn-xao…
Phúc An-Bình đem xuống tự trời cao,
Đêm cực thánh Trăng quỳ nghe Sự-Lạ !
Trăng ! Trăng ! Trăng ! một chiều rất cao-cả,
Non-Nước buồn lệ chảy viết Quang-Vinh !
Tiễn đưa Trăng vạn khúc hát thanh-bình
Đường Thiên-Giới bồ câu về xanh-ngát !
Rồi từ đó đêm đêm lên ngào ngạt,
Hương Trăng lan… Ân-Huệ lút ngất trời... 

Ôi Trăng Vàng ! Trăng Ngọc ! Trăng Mẹ ơi !
Trăng Lý-Tưởng suốt đời con say đắm !
Đã lâu rồi Trăng trần-ai buốt lắm :
Cô-Tô sầu, thành ngoại lẻ hàn-san,
Bến Tầm Dương trăng lạnh quá tiếng đàn,
Và rét mướt, ôi trăng miền Vĩ-giạ ! 

Mẹ ơi Mẹ, lòng con như biển cả ,
Khát Vô-Biên là Trăng Nước Thiên-Đàng !
Có bao giờ thỏa-mãn với Thời-gian… 


 

Tác giả bài viết: Xuân Ly Băng (“Nỗi Niềm” 1961)

 Tags: trăng, mùa trăng

Tổng số điểm của bài viết là: 3 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 3 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây