Giáo xứ Vinh Hương

Cảm nhận từ một bài giảng - Chúng tôi tin

Thứ sáu - 16/03/2012 23:43
- Ước gì mọi người cùng trải lòng để giúp nhau có được một đức tin vững vàng và sống động. Vâng: “Credo – Tôi tin” trong “Credimus – Chúng tôi tin”.
Cảm nhận từ một bài giảng - Chúng tôi tin

Bài giảng khai mạc tuần chầu lượt giáo xứ của cha Têphanô khiến người viết ngộ ra rằng đời sống đức tin mình còn quá non nớt, thậm chí ngây ngô.

Đức tin của người tín hữu, nếu không được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa và bí tích Thánh Thể, nếu không tạo được mãnh lực truyền rao để mọi người cùng hiệp thông và cùng tin, sẽ là một đức tin chết. Muốn được vậy tôi phải không ngừng học hỏi để biết mình đang tin vào ai, tin vào điều gì và phải làm gì để thể hiện niềm tin đó.

Tôi thường tự hào về sự “tin” và “giữ đạo” của mình, có khi còn tự tin rằng : “Gió chiều nào theo chiều ấy, miễn sao đừng bỏ đạo”. Ấy thế mà, khái niệm “bỏ đạo” đối với tôi lại mơ hồ. Tôi dự thánh lễ hàng ngày, rước lễ hàng ngày, nghe Lời Chúa hàng ngày mà không hiểu thánh lễ là gì, và trong cuộc sống, tôi vô cảm trước khổ đau của đồng loại: Ít nhiều tôi đang bỏ đạo.

Do thiếu hiểu biết, tôi thực hiện và rao truyền điều trái với những gì Hội Thánh dạy, tôi đi ngược chiều với nền văn minh tình thương, văn minh sự sống và đạo lý làm người: Ít nhiều tôi đang xa dần sự hiệp thông với Giáo Hội. Thật vậy, từ im lặng, tôi đang dần dà đồng lõa với những trào lưu duy vật chất của xã hội ngày nay.

Tôi thường xem nhẹ việc công bố Lời Chúa trong thánh lễ. Tôi cho rằng miễn sao có người đọc, còn tác phong nghiêm cẩn hay xuề xoà, giọng đọc dõng dạc rõ ràng hay qua quít khó nghe là điều không cần bận tâm. Thậm chí tôi cũng chẳng chăm chú lắng nghe và cầu xin Thánh Thần soi sáng trí tâm: Ít nhiều tôi đang xa dần Lời Chúa.

Tôi thường tự hào về những thánh lễ được tổ chức hoành tráng. Phần dâng của lễ, đôi khi còn kèm thêm vài điệu múa gọi là thánh vũ, được dẫn giải bởi những đoạn thơ văn mượt mà bay bổng, nhưng chỉ chú trọng tới “dâng bánh rượu là lao công của con người” mà quên đi ý nghĩa đích thực là “để trở nên Mình và Máu Thánh Chúa Kitô”: Ít nhiều tôi đang xa rời đức tin. Bởi lẽ, khi dâng của lễ lên Thiên Chúa Cha, linh mục và cộng đoàn phụng vụ dâng chính Đức-Kitô-Hiến-Tế. Chỉ có Người mới xứng đáng được Chúa chấp nhận, duy chỉ có mình Người mới quy tụ mọi loài về với Cha. Tính chất quy Kitô của giáo lý Công giáo là vậy.

Ấy thế mà hàng ngày tôi vẫn tuyên xưng Credo – Tôi tin, và tôi tự hào về niềm tin của tôi.

Bởi niềm tin của tôi không cùng hiệp thông với những người chung quanh, với cộng đoàn, không cùng hiệp thông với Hội Thánh, nên trở thành méo mó, biến dạng và lạc hướng.

Ước gì mọi người cùng trải lòng để giúp nhau có được một đức tin vững vàng và sống động.
Vâng: “Credo – Tôi tin” trong “Credimus – Chúng tôi tin”.

                                                                                                                                                                                                    Mùa Chay, mùa nhìn lại mình.
 

Tác giả bài viết: Huuchanh

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây